Cả năm làm cắm mặt chưa bao giờ nhớ tới mình có khoản tiền thưởng cuối năm. Hôm nay nằm bẹt sau 2 ngày cuối tuần chạy event liên tiếp mà vẫn bị sếp lôi đầu lên họp team rồi bưng vô phòng kín quánh giá, cuối cùng được thưởng 1 cục hết hồn :)). Thiệt ra đối với mọi người nó hổng ăn thua đâu nhưng với mình thì có ý nghĩa nhiều. Bởi sau 2 năm, từ lúc quyết tâm nghe theo tiếng lòng, từng bước cố gắng làm việc mình thích, làm cái việc mà mình trăn trở thì mọi thứ đã dần có kết quả.
Quả lớn nhất và rõ ràng nhất mình nhận được là sự cân bằng, luôn thấy đủ đầy, không phải theo kiểu quá xuất sắc nhưng mỗi thứ đều có một ít, quan trọng là luôn thấy con đường phía trước để tiến theo và luôn an yên trong mọi hoàn cảnh. Mình tin rằng ước mơ hay thành quả lớn lao đều không có được trong vài tháng hay vài năm mà là sự miệt mài, chăm chỉ của hàng chục năm.
Mình có đọc được về một nữ chủ nhà hàng mì ramen ở Nhật đã bỏ ra 10 năm để nghiên cứu công thức nước dùng, nhà hàng ấy còn chu đáo đến độ đưa dây buộc tóc cho khách hàng nữ khi đến ăn mì vì ko ai có thể ăn mì khi xõa tóc cả.
Mình cũng ước mơ sản phẩm sau này mình làm ra cũng chất lượng như vầy, sẽ đạt tới kỹ thuật/ trình độ hoàn hảo như vầy. Mình cứ phải kiên nhẫn và chăm chỉ mỗi ngày, đi từng bước nhỏ với sự chú tâm sâu sắc :x.
Xin trích Mật khải của Kalil Gibran
Khi làm việc, các ngươi là ống sáo mà qua lòng ống tiếng thầm thì của thời gian hóa thành âm nhạc.
Ai trong các ngươi muốn là ống sậy câm nín trong khi mọi người cất tiếng đồng ca?
Các ngươi luôn luôn nghe nói công việc là một nguyền rủa và cần lao là một bất hạnh .
Nhưng ta bảo rằng khi làm việc, các ngươi hoàn tất một phần giấc mơ sâu thẳm nhất của lòng đất đã được giao cho các ngươi từ khi giấc mơ mới ra đời.
Tiếp tục cần lao là các ngươi thực sự yêu đời.
Và yêu đời qua cần lao là thân cận với bí ẩn sâu kín nhất của đời sống.
Nhưng nếu trong cơn khó nhọc, các ngươi gọi sự sinh là phiền não và việc nuôi dưỡng thân xác là sự nguyền rủa ghi trên trán mình, thì ta đáp rằng không phải, vì mồ hôi trán các ngươi sẽ rửa sạch hết những gì đã ghi.
Các ngươi cũng nghe nói đời là đen tối, và trong mệt mỏi các ngươi lập lại những điều kẻ nhọc nhằn đã thốt.
Ta nói rằng đời quả đen tối
trừ khi có hứng khởi.
Và mọi hứng khởi đều mù lòa
Trừ khi có hiểu biết .
Và mọi hiểu biết đều vô hiệu
trừ khi có việc làm.
Và mọi việc làm đều rỗng tuếch
trừ khi có tình yêu;
Và khi làm việc với tình yêu, các ngươi đã buộc mình với bản thân, với lẫn nhau và với Thượng Đế.
Thế nào là làm việc với tình yêu?
Đó là dệt vải với tơ lòng như thể người yêu dấu của các ngươi sẽ mặc vải ấy.
Đó là xây nhà với tình thương yêu như thể người yêu dấu của các ngươi sẽ ở trong nhà ấy.
Đó là gieo hạt với sự trìu mến và gặt hái với niềm vui như thể người yêu dấu của các ngươi sẽ ăn hoa quả ấy.
Đó là đặt vào mọi thứ các ngươi nặn một hơi thở của chính hồn mình .
Và biết rằng tất cả những người chết lành đang đứng quanh để xem chừng các ngươi.
Ta thường nghe các ngươi nói, như lên tiếng trong mơ, “Người khắc cẩm thạch đúc hồn mình trong phiến đá thì cao quý hơn kẻ bừa đất.
Và kẻ thêu cầu vồng đặt trên tấm vải vẽ chân dung con người thì cao quý hơn kẻ làm dép chân ta đi. “
Nhưng ta nói, không phải trong giấc ngủ mà khi tỉnh táo giữa trưa, rằng gió không dịu giọng với cây sồi vĩ đại so với loài cây nhỏ bé nhất trong muôn ngọn cỏ;
Và chỉ có người cao cả là kẻ biến tiếng gió thành một bài ca dịu ngọt hơn, bằng chính tình yêu của mình.
Công việc là tình yêu hiển hiện.
Nếu các ngươi không thể làm việc với tình yêu mà chỉ với chán ghét, thì tốt hơn nên bỏ công việc ra ngồi trước cửa đền thờ và nhận vật bố thí của những kẻ làm việc với niềm vui.
Vì nếu các ngươi nướng bánh với lạnh nhạt thì các ngươi đã nướng thứ bánh đắng cay chỉ nuôi được nửa cơn đói con người.
Nếu các ngươi miễn cưỡng ép nho thì lòng bực bội của các ngươi đã cất thuốc độc trong rượu.
Và dẫu các ngươi hát như những thiên thần mà không yêu ca hát, thì các ngươi đã bịt tai con người trước giọng của ngày đêm.